Và anh... chỉ là một giấc mơ!
Em lao ra khỏi rạp như 1 kẻ điên, bất ngờ, một chiếc ô tô lao đến, đèn xe chói lòa, em ngã xuống...
Ai đó đã từng nói với em rằng: “Khi nhìn theo bóng dáng của một người thân yêu rời xa mà biết chắc dù mình có làm gì đi nữa cũng không thể níu giữ được trái tim của người đó ở lại, mình sẽ nhìn thấy được nỗi nhớ khắc khoải của chính mình”.
Vậy là ta xa nhau đã 7 tháng 4 ngày và 12 tiếng đồng hồ... Vào đúng cái khoảng thời gian này của 7 tháng 4 ngày và 12 tiếng đồng hồ trước, anh đang nắm tay em trong góc cà phê quen mà hai đứa vẫn hay lui tới. Anh nói rằng: “Anh sẽ đi du học, ba năm nữa anh về, em có thể đợi anh, nhưng anh không muốn ràng buộc em. Trong khoảng thời gian đó, nếu em có tình cảm với người khác, em cứ nói với anh, chúng ta sẽ… dừng lại.”
Và rồi, anh đi xa khỏi thế giới của em, dẫu biết lần chia xa này có thể em sẽ mất anh mãi mãi, nhưng em không thể ích kỉ níu giữ anh cho riêng mình. Dẫu thế, em luôn tự hỏi: Yêu nhau ngần ấy thời gian, khi đi xa, tại sao đến một lời hứa hẹn dù là xa vời anh cũng không thể nói, đến một chút ràng buộc anh cũng không thể cho em? Trong những tháng ngày không anh, em sẽ sống và đợi chờ bằng cái gì đây?
Những ngày đầu xa nhau, anh vẫn luôn túc trực trên mạng để trò chuyện với em, anh mở video chat để chúng ta thấy mặt nhau. Anh có vẻ béo lên và cũng trắng ra một tí. Có lẽ không em, anh vẫn sống rất tốt. Em hỏi anh có nhớ em không, anh cười xuề xòa bảo “Không nhớ em thì anh biết nhớ ai đây?” Những ngày cuối tuần, em không đi chơi cùng bạn bè, em chỉ ở nhà đợi nick anh sáng và chúng ta trò chuyện với nhau suốt cả ngày.
Những khi anh ốm, em lo lắng đến mất ngủ. Nếu anh còn ở cạnh em, em sẽ lại lụi cụi nấu cháo cho anh, mua thuốc ép anh phải uống, chườm khăn lạnh cho anh… Giờ đây, anh ở xa em như thế, ai sẽ lo lắng cho anh, yêu thương em như em đã từng đây? Cơn bệnh đi qua và anh lại tươi cười trên cửa sổ chat. Em thở phào... gắng lên anh nhé!
Ba năm ư? Sẽ qua nhanh thôi, phải không anh?
Nhưng rồi một ngày, anh biến mất.
Em nhìn đờ đẫn vào màn hình máy tính. Cửa sổ chat vẫn đang mở, nhưng nick anh không sáng. Chúng ta đã không nói chuyện với nhau bao lâu rồi nhỉ? 3 ngày, 1 tuần, 1 tháng, rồi và rồi em không còn nhớ rõ nữa. Có lẽ anh đang bận với bài luận ở trường học mới, có lẽ anh đang đi mua sắm những vật dụng cần thiết với bạn bè. Có lẽ anh đang mệt mỏi và đã ngủ vùi và nhiều cái “có lẽ” hiện ra trong đầu em, nhưng chưa một lần em dám nghĩ đến cái “có lẽ” này: Có lẽ anh quên em rồi...
Em gõ những câu hỏi đầy quan tâm vào khung chat của anh và cũng không quên kết thúc bằng biểu tượng với hình trái tim bay lên. Thoát yahoo, em bước ra ban công. Bầu trời đêm nay thật đẹp, những ngôi sao lấp lánh chi chít trên cao, em chợt nhớ đến câu nói của anh: Mỗi người đều có một ngôi sao hộ mệnh của riêng mình, khi ngôi sao ấy sáng rực rỡ tức là người ấy đang hạnh phúc, còn nếu ngôi sao ấy tắt cũng có nghĩa là người ấy đã không còn trên đời nữa… Ngôi sao của em, vẫn còn, ngôi sao của anh, cũng không tắt, nhưng có lẽ, ngôi sao tình yêu của đôi ta đang nhạt nhòa dần trên bầu trời rồi, anh ơi! Em phải làm gì để thắp sáng nó đây?
Em nhớ anh quay quắt. Em nhớ anh từ những điều nhỏ bé hàng ngày đến những cái lớn lao nhất. Nhớ anh trong từng hơi thở, nhớ anh trong cả giấc ngủ đêm về. Cứ thế mỗi ngày trôi qua, trái tim em đều chật chội một nỗi nhớ - về anh. Em đến lại những nơi chúng ta đã đến, em tìm lại những kỉ niệm chúng ta đã trải qua, em gìn giữ tình yêu chúng ta đã từng có và em thấy nỗi nhớ của chính mình dâng lên khóe mắt.
Đừng đợi anh nữa – Chỉ một dòng ngắn gọn như thế anh nhắn vào khung chat của em. Em biết, anh đã chính thức cho em câu trả lời cho khoảng thời gian im lặng vừa qua.
Tại sao hả anh? – Em cố níu kéo, em không thể mất anh.
Anh không về Việt Nam nữa, em sống tốt nhé – Lời cuối cùng anh nói, một lời nói đau hơn ngàn mũi dao cứa nát tim em. Đó là lời vĩnh biệt...
Tại sao hả anh?
….
Tại sao hả anh?
….
Tại sao hả anh?
….
Chỉ có thinh không trả lời em.
Ba năm sau.
Hôm nay là sinh nhật em. Vẫn thói quen cũ, em đến rạp mua hai vé, một cho em, một cho người sẽ chẳng bao giờ xuất hiện – đó là chỗ của anh. Bước vào rạp, em lặng lẽ ngồi xuống chỗ của mình và bắt đầu theo dõi bộ phim. Phía bên cạnh, một đôi nam nữ cười đùa rất ồn ào, em khó chịu quay sang định góp ý vài câu thì…
Tay em run rẩy, cổ họng ứ nghẹn lời định nói, em không thể tin, trước mắt em, anh tay trong tay với một cô bé rất sành điệu. Hai người cười đùa vui vẻ và không hề nhận thấy sự tồn tại của cô gái đi xem phim một mình ở ghế bên cạnh đang cáu gắt. Em lao ra khỏi rạp như 1 kẻ điên, bất ngờ, một chiếc ô tô lao đến, đèn xe chói lòa, em ngã xuống.
Em thấy thân mình nhẹ tênh, phiêu diêu và êm ái. Khi em nghĩ đến nơi nào, em lập tức sẽ xuất hiện ở đó. Em nghĩ đến anh, và lập tức, em đứng trước mặt anh.
- Tại sao anh lừa dối em?
- Anh xin lỗi vì đã làm tổn tương em, anh không xứng đáng với em, hãy quên anh đi.
- Anh chỉ có thể nói như thế với em thôi ư? Rốt cuộc em là gì giữa bề bộn đời anh?
Em đi lùi xa, lùi xa anh mãi, bóng anh nhạt nhòa, nhạt nhòa mãi dưới mưa.
Em thấy mỏi mệt và ngay lập tức em xuất hiện trong căn phòng ngủ quen thuộc của mình.
Em nhìn thấy em đang nằm trong tấm chăn bông ấm áp, khuôn mặt thơ ngây như một đứa trẻ, không vương chút muộn phiền. Em muốn em lại là em của những ngày trước đây - không nhớ anh, không u sầu, không khổ sở. Thế rồi em tiến lại gần, gần hơn nữa. Cuối cùng, em nhập vào thân xác của chính em, đang ngủ rất ngon...
Bình minh đến với căn phòng nhỏ. Em thức dậy, vươn vai, mở tung cửa sổ, những giọt mưa tối qua vẫn còn đọng lại trên lá cành. Hôm qua trong giấc ngủ, em đã mơ thấy gì nhỉ? Em cũng không rõ nữa. Chỉ biết trong giấc mơ ấy, em đã khóc rất nhiều, đến nổi khi tỉnh dậy, mắt vẫn còn sưng. Và anh… chỉ là một giấc mơ!